Biểu tượng anh hùng của dân tộc
Trước ngày 30.4.1975, Côn Đảo được coi là “Địa ngục của trần gian”. Suốt 113 năm hệ thống nhà tù Côn Đảo với những cái tên chỉ nghe qua đã cảm thấy hãi hùng: Biệt lập chuồng bò, biệt lập chuồng cọp, hầm xay lúa, nhà lim cấm cố... là nơi diễn ra cuộc chiến đấu không cân sức giữa một bên là những người tù không một tấc sắt trong tay, chỉ có lòng yêu nước để chống lại những đợt tra tấn tàn bạo của thực dân, đế quốc.
Trong cuộc chiến đấu ấy, gần hai vạn chiến sĩ cách mạng và đồng bào yêu nước đã vĩnh viễn yên nghỉ tại Côn Đảo. Các thế hệ người Việt Nam hôm nay và mãi mãi về sau luôn ghi khắc trong tâm về một “Côn Đảo kiên trung, bất khuất”, coi Côn Đảo như một biểu tượng anh hùng của dân tộc.
Về nghe chuyện thiêng của người nữ anh hùng Võ Thị Sáu
Ở Côn Đảo, người dân rất ngưỡng mộ tôn thờ những người anh hùng vì dân, vì nước xem họ như là một vị thần, mà thần thì có nhiều uy lực, kiểu như hô mưa gọi gió, cầu với thần là được, ước với thần sẽ thấy. Một kiểu tôn thờ Phương Đông, tâm linh và tin tưởng vào những điều phi thường. Mãi đến bây giờ còn lưu truyền những câu chuyện về cô Sáu như một truyền thuyết dân gian. Tượng đài cô Sáu ở Đất Đỏ và mộ ở Côn Đảo ngày ngày đều được thắp nhang ngi ngút, trái cây, giấy tiền, vòng hoa xanh ươm, vệ sinh khu mộ sạch sẽ quanh năm dù mưa hay gió.
Người dân Côn Đảo gặp bất cứ khó khăn gì, hoặc có những sự kiện quan trọng trong cuộc đời, đều ra mộ cô để thắp nhan và báy lạy. Những cặp đôi yêu nhau, sắp cưới, họ mang gương lược, hoa quả, bánh trái ra thắp nén hương và khấn cầu cho đôi uyên ương được hạnh phúc viên mãn. Những người đi làm ăn xa, trước khi lên đường đều đến thắp nhang và cầu mong một chuyến đi an lành may mắn. Những người đất liền, hay lui tới khấn cầu những điều chưa đạt được, và rồi mỗi năm đều đặn họ quay trở lại một cách im lặng, không cần phải nói ra những điều huyền bí, người ta cũng thấy được điều gì đang diễn ra.