“Lắng nghe chiều xuống thành phố mộng mơ
Màu lam tím
Đà Lạt sương phủ mờ
Từng đôi đi trên phố vắng
Bước chân em giữa không gian, hoàng hôn thua màn đêm
Đứng trên triền dốc nhìn xuống đồi thông
Hàng cây thẩm màu đèn lên phố phường”.
Đà Lạt ngày mưa, ẩm ướt và buốt lạnh đến nỗi tưởng như mây trời sà vào thành phố, ôm lấy nhà cửa, đồi thông và bạn. Cái lạnh ở phố núi có một chút riêng biệt, len lỏi vào sâu trong từng thứ trí nhớ xa xôi. Bạn có thể lựa chọn ở nhà và pha cho mình một tách trà đen ấm áp, thưởng thức hương vị của đại ngàn trước mặt hòa cùng thanh âm róc rách của tiếng mưa chảy xuống từ cây thông già cỗi bên cửa sổ, nhớ về những chuyện đã qua. Hoặc đội áo mưa ra đường, tìm một quán cafe lưng chừng dốc, thưởng thức một ly cafe sữa nóng pha phin đậm đà, quyện cùng chút cảm giác ướt át và ấm áp, bỏ dép ra, bạn sẽ thưởng thức được khung cảnh tuyệt vời mà không phải ngày thường nào cũng có thể bắt gặp.